Nhân kỷ niệm 20 sau sự kiện khủng bố kinh hoàng tại Mỹ ngày 11/9/2001, mới đây AP News đã có một cuộc phỏng với ông Jack Grandcolas, một người có vợ bị thiệt mạng trong thảm kịch cùng với đứa con chưa kịp chào đời. Ông đã chia sẻ nhiều câu chuyện chưa được tiết lộ cùng nỗi đau đớn khôn nguôi của mình ròng rã suốt hàng chục năm trời.

20 năm sau sự kiện khủng bố 9/11, vết sẹo hằn sâu suốt quãng đời của những người ở lại
Sự kiện khủng bố kinh hoàng ngày 11/9/2001 làm rúng động cả nước Mỹ và thế giới, để lại nhiều hậu quả và thương xót về sau

Những ký ức không bao giờ quên

Hai mươi năm sau, Jack Grandcolas vẫn nhớ vào buổi sáng ngày 11/9/2001, ông thức dậy lúc 7:30 sáng. Sau đó, ông nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt ông là hình ảnh một bầu trời với tầm nhìn thoáng qua trông giống như một thiên thần đang bay lên. Lúc đó ông vẫn chưa biết có một điều kinh hoàng sắp xảy ra - khoảnh khắc khiến cho cuộc đời ông ấy thay đổi.

Ngày 11/9/2001, vào lúc 10:03 sáng Chuyến bay 93 của hãng hàng không United Airlines bị cướp và lao xuống một cánh đồng ở bang Pennsylvania. Vợ của ông Jack Grandcolas, bà Lauren, theo như lịch trình ban đầu đáng lẽ không có mặt trên chuyến bay đó. Vì vậy, khi ông Jack Grandcolas bật tivi lên và nhìn thấy những cảnh kinh hoàng của vụ khủng bố đang diễn ra, ông ấy cảm thấy bớt lo lắng cho vợ mình vì ông vẫn nghĩ rằng bà ấy không có mặt trên chuyến bay đó. Sau đó, ông Jack Grandcolas nhìn thấy ánh đèn báo tin nhắn trên điện thoại. Một dự cảm chẳng lạnh ập đến. Ông cầm điện thoại lên xem và thấy tin nhắn của vợ mình hiện lên.

Bà Lauren đã để lại hai tin nhắn vào sáng sớm hôm đó cho ông Jack Grandcolas. Khi đó ông đang ngủ và trước đó đã tắt chuông điện thoại nên không hề đọc được tin nhắn. Tin nhắn đầu tiên là một tin tốt với nội dung là bà đã đáp chuyến bay sớm hơn từ bang New Jersey đến San Francisco. Sau đó, tin nhắn thứ hai bà Lauren đã gọi từ máy bay, nói rằng "Có một chút vấn đề nhỏ xảy ra", tuy nhiên sau đó đã “ổn hơn". Ông Grandcolas nhớ lại rằng bà Lauren không nói sẽ gọi lại. Cuối tin nhắn thứ hai, bà Lauren nói rằng: “Em yêu anh hơn tất cả, anh chỉ cần biết vậy thôi. Hãy nói với gia đình em rằng em cũng yêu họ. Tạm biệt, anh yêu".

“Khoảnh khắc tôi nhìn lên tivi và thấy một cái hố trên mặt đất ở Pennsylvania, rồi họ nói đó là nơi Chuyến bay 93 lao xuống. Đó chính là lúc tôi ngã quỵ xuống đất”, ông Grandcolas nói.

Ông
Ông Jack Grandcolas chia sẻ nhiều câu chuyện với phóng viên AP News. Ảnh: AP

Tất cả 44 người trên máy bay đều thiệt mạng. Trong đó có vợ ông Jack Grandcolas - bà Lauren – lúc đó bà 38 tuổi và đang mang thai đứa con đầu lòng của hai người được 3 tháng. Bà ấy đã ở lại để dự đám tang của bà mình ở New Jersey, và sau đó ở lại thêm vài ngày để thông báo cho gia đình về việc mang thai nhằm “đem lại một chút tin tốt lành để vực dậy tinh thần của cha mẹ và chị gái sau khi bà qua đời”, ông Grandcolas nói. Cuối cùng bà đã đi chuyến bay 93 định mệnh

Chuyến bay 93 là chiếc máy bay thứ tư và cũng là chiếc máy bay cuối cùng bị tấn công vào ngày 11/9/2001 bởi 4 kẻ khủng bố Al-Qaeda trong một nhiệm vụ nhằm vào Điện Capitol ở Washington, DC. Các hành khách và phi hành đoàn đã dùng điện thoại phía sau ghế ngồi để gọi về cho người thân cũng như giới chức trách và biết rằng trước đó đã có hai cuộc tấn công vào Trung tâm Thương mại Thế giới ở Thành phố New York và Lầu Năm Góc ở Washington, DC. Nhận ra vụ tấn công Chuyến bay 93 này cũng là một phần của âm mưu khủng bố quy mô lớn, ngay lập tức, các hành khách đã cùng chống trả những tên khủng bố và cố gắng giành quyền kiểm soát máy bay.

Đó thực sự là một hành động anh hùng cứu sống được vô số sinh mạng khác vì các hành khách đã thành công chuyển hướng bay và ngăn chặn máy bay đâm vào Điện Capitol hoặc Nhà Trắng. Sau đó máy bay đã rơi xuống cánh đồng gần Shanksville, Pennsylvania. Kế hoạch này đã được ghi lại trong các cuộc gọi điện thoại và trên máy ghi âm buồng lái, và mặc dù nhiều gia đình sẽ mãi mãi không bao giờ biết vai trò cụ thể của những người thân yêu của họ trong hành động dũng cảm này, nhưng “Những gì họ đã làm thật đáng kinh ngạc. Đó là một hành động quên mình của cái thiện để chiến thắng cái ác”, ông Grandcolas cho biết.

Ông Grandcolas cũng tin rằng vợ mình - bà Lauren cũng đã tham gia kế hoạch đó. Ngoài việc là một chuyên viên tư vấn kinh doanh và quảng cáo, bà Lauren còn được đào tạo như một kỹ thuật viên cấp cứu (EMT) vì bà muốn có thể giúp đỡ mọi người trong những hoàn cảnh cấp bách. Bà Lauren là một người chăm chỉ, yêu thích thể thao, hướng ngoại, có một trái tim rộng lượng và luôn lạc quan với niềm đam mê cuộc sống. “Lauren là một người hành động, cô ấy sẽ không ngồi yên ở đó một cách nhàn rỗi” ông Grandcolas nói. Ông tin rằng bà đã tham gia vào kế hoạch làm thế nào để giành quyền điều khiển máy bay, thu thập thông tin tình báo và khi biết rằng thời gian không còn nhiều nữa bà ấy sẽ luôn “thúc giục mọi người hành động nhanh chóng”.

Tột cùng của sự đau đớn

Trong nhiều năm liền, ông Grandcolas luôn đau đớn và ám ảnh khi nhắc đến cụm từ “kỷ niệm 11/9”. Tuy nhiên đối với ông, kỷ niệm 20 năm là một ngày quan trọng, ông Grandcolas có kế hoạch đến Pennsylvania để thăm Đài tưởng niệm Quốc gia Chuyến bay 93 lần đầu tiên kể từ năm 2003. Trước đó, ông Grandcolas đã tham dự hai lễ tưởng niệm đầu tiên tại địa điểm rơi máy bay ở Pennsylvania và sau đó không bao giờ trở lại vì cảm thấy quá đau đớn. Sau đó, hằng năm ông đều dành ngày 11/9 để làm những việc mà Lauren yêu thích, như đạp xe hoặc đi dạo trên bãi biển.

“Mỗi năm trôi qua là một sự đau đớn tột cùng. Chúng tôi sẽ sống với những vết thương lòng như những vết sẹo hằn sâu trong suốt phần đời còn lại”, ông Grandcolas nói trong cuộc phỏng vấn với AP News ở Pebble Beach, bang California.

Đ
Tấm bia tưởng niệm bà Lauren Grandcolas, vợ ông Jack Grandcolas - người đã thiệt mạng trên Chuyến bay 93. Ảnh: AP

Trong suốt nhiều năm liền sau đó, ông Grandcolas đã phải vật lộn với chứng trầm cảm và cảm giác tội lỗi của một người còn sống bị mất đi người thân trong thảm kịch. Cùng với sự trợ giúp của các biện pháp trị liệu, ông đã luôn đọc lại tin nhắn của vợ mình gửi từ máy bay như một cách để trấn an bản thân và gia đình bà ấy, cũng như “tin rằng cô ấy ổn với những gì đang diễn ra lúc đó”. Mỗi lần ngước nhìn lên bầu trời rộng lớn, ông cảm thấy như được chữa lành bởi ông nhìn thấy hình ảnh của bà Lauren, “Tôi như nghe thấy giọng nói của bà ấy trong những lúc vật lộn với sự đau đớn, bà ấy khuyên tôi hãy đứng dậy và tiếp tục sống cuộc sống của mình”, ông chia sẻ.

Một thời gian lâu sau, cuối cùng ông Grandcolas cũng tái hôn và chuyển ra khỏi ngôi nhà mà ông và bà Lauren đã mua ở San Rafael, California. Hiện tại, ông ấy đã tạm dừng sự nghiệp giám đốc điều hành công ty quảng cáo của mình. Ông đang viết một cuốn sách về những câu chuyện chưa được tiết lộ cùng với nỗi đau buồn và quá trình sống cùng nỗi đau ấy như một sự tưởng nhớ đối với đứa con chưa kịp chào đời của ông. Cuốn sách sẽ được xuất bản vào tháng 4/2022, khi đáng lẽ đứa trẻ sẽ tròn 20 tuổi nếu như có cơ hội được đến với thế giới này.

Vào ngày kỷ niệm 20 năm sau thảm kịch 11/9, ông Grandcolas nhớ lại nước Mỹ đoàn kết như thế nào sau ngày 11/9, điều mà ông coi là trái ngược hoàn toàn với sự chia rẽ đang gây ra cho nước Mỹ ngày nay. “Nước Mỹ đã đoàn kết lại, có lẽ bây giờ sẽ là thời điểm tốt để giảm bớt sự chia rẽ,” ông Grandcolas nói.

Sự kiện 11 tháng 9 (September 11 attacks; thường được gọi 9/11) là một cuộc khủng bố có sự tham gia của nhóm khủng bố Hồi giáo Al-Qaeda diễn ra vào sáng thứ Ba, ngày 11/9/2001; tấn công vào Tòa Tháp Đôi của Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC) ở thành phố New York và Lầu Năm Góc tại thủ đô Washington D.C, với mục đích nhằm chống lại Hoa Kỳ.

Vụ tấn công khiến cho 2.996 người thiệt mạng (2,977 dân thường và 19 không tặc Al-Qaeda) cùng với hơn 25.000 người khác bị thương. Con số thiệt mạng bao gồm 265 người trên bốn chiếc máy bay (không còn ai trên những chiếc máy bay này sống sót), 2.606 người trong Trung tâm Thương mại Thế giới và khu vực xung quanh, và 125 người tại Lầu Năm Góc. Cùng với đó là thiệt hại về cơ sở hạ tầng và tài sản ít nhất là 10 tỷ USD. Đây vẫn là vụ tấn công khủng bố đẫm máu nhất trong lịch sử nước Mỹ nói riêng và nhân loại nói chung, để lại nỗi đau thương mãi mãi cho những người ở lại.